thoa nhẹ trên “đỉnh cao trí tuệ” nơi chiếc quần đùi. Ông già vẫn ngáy. Tim tôi đánh trống cơm. Bạo dạn hơn, tôi đưa hai ngón tay nắm đầu cặc của ông, và nó cử động nhẹ như nhúc nhích. Rồi ba ngón, bốn ngón, trọn bàn tay tôi nắm hết cặc của ông. Ông hơi cựa mình, nhưng vẫn nằm ngửa. Tiếng ngáy tắt hẳn. Tôi đoán biết ông đã thức giấc, nên rút tay nhanh ra. Năm phút sau ông lại ngáy đều. Tôi nghĩ là ngáy giả, bởi vì nó hoàn toàn khác với tiếng ngáy lúc nãy. Tôi không biết ông làm như thế để rình bắt