người? Việc mình tồn tại trên đời là quan trọng rồi em. Em nghĩ sống có ý nghĩ hơn là tồn tại, nếu tồn tại thì ai cũng như ai. Còn sống thì mới tạo ra giá trị cho từng người. Câu chuyện cứ thế mãi đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, trời cũng tối dần, chúng tôi chẳng ngắm được hoàng hôn, chỉ cảm nhận được ánh mặt trời dần tắt, tiếng gió nhẹ đưa, mát mẻ hơn, tĩnh lặng hơn . Tôi mời em ăn tối, ghé vào một quán hải sản, chúng tôi mua 1 ít đồ tươi sống, thuê dụng cụ nướng, cùng 1 cái bàn nhỏ kê