đêm bắt em dọn dẹp. Em không cần đâu, tí tự em nấu ăn. Thế quái nào, ngồi vu vơ mãi cũng đến trưa. Nhìn đồng hồ thì muộn quá, có nấu ăn cũng không ăn được thì ai ngờ có tiếng chuông cửa. Xuống mở cửa thầm nghĩ nhà mình làm gì có khách nào, hôm nay lại có khách thì tự dưng nó lại lòi mặt ra. Nó dắt xe vào, mang một cái cặp lồng. Em biết kiểu gì anh cũng chưa ăn gì, nên em nấu cho anh chút đồ ăn. Cái con này nó như ma sói vậy, mình chưa ăn mà nó cũng biết. Nó vào dọn đồ ăn ra, rồi bảo mình ăn,