bên vỏ tàu để bế cô ấy xuống dòng nước xanh trong mát rười rượi, cô ấy hai tay choàng qua cổ tôi, hai cái bầu ngực căng đầy của tuổi xuân xanh phơi phới làm cho tôi thêm râm ran trong người. Cô ấy cứ thể hiện cái vô tư hồn nhiên kèm sự ngây ngô nhưng dễ thương và đáng yêu lắm, tôi nâng cơ thể lên và dìu cô ấy vô gần bờ để đứng cho an toàn, và luôn tiện tập cho cô ấy bơi lội để sau này có gì cũng biết khả năng sinh tồn ở dưới nước. Ngọc Sương nói: – Anh ơi! Anh dùng hai tay nâng cơ thể em lên đi,